Thơ Huỳnh Kim Bửu
Dè chừng lau lách cũng bờ tử
sinh
(Để tặng Thảo - Florida và những bờ lau lách thường gặp ở quê…)
Một mình ngồi giữa thôn trang
Ngóng trăm năm cũ ngóng ngàn
năm sau
Ngắm sông trôi nước qua cầu
Nhìn mây nhớ núi nhìn cau nhớ
làng.
Trong tre ngủ nốt nhạc xinh
Ai thương tre trúc mà mình
trúc tre
Tại sao chim cuốc gọi hè
Đời nào giọt nước đi chê
giếng vàng?
Vì ai thục nữ băng ngàn
Vịn cây cây ngã vịn trăng
trăng rằm
Có nồm cho rượu sủi tăm
Có thơ có phú cho trăm năm
buồn.
Chào em từ thuở viễn phương
Mười năm đất khách còn thương
quê nhà
Chào em từ buổi tình xa
Mây bay biển biếc sương sa
bóng chiều
Một mình ngồi giữa cô liêu
Bởi đò nhớ bến mà chiều
như xưa
Vô thanh từ cõi mù mờ
Dè chừng lau lách cũng bờ tử
sinh.
(5 / 2012)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét