Thơ Huỳnh Kim Bửu
Sông Côn
Sông Côn chảy qua hồn tôi
Đêm xanh ngát bến Trường Trầu
Chiến thuyền trên sông ken chật
Áo vải cờ đào như mây trôi…
Sông Côn chảy qua hồn tôi
Những hôm đò đông bối rối
Bên kia sông đêm hát hội
Lớp tôn quân… thương mẹ trễ đò.
Sông Côn chảy qua hồn tôi
Hàng tre, mái đình soi bóng nước
Giếng đá ong vừa trong vừa mát…(1)
Tiếng ca ai lúm má đồng tiền.
Sông Côn chảy qua hồn tôi
Ngày trời làm cơn lũ lớn
Có bao nhiêu nhà theo sông trôi
Núi Mò O cũng bồi hồi.
Có những đêm tôi nghe vọng về
Âm vang sông Côn thân thiết
Đời ngược xuôi lên tiếng hát
Mãi trôi cùng sông quê.
(1)Giếng đá ong vừa trong vừa mát
Anh thả gàu sao không múc tình em (Ca dao Bình Định)