Thơ
Huỳnh Kim Bửu
Những khi đợi các
con xa về nhà
Cái
làng quê tôi ngày xửa ngày xưa
có
chuyến xe ngựa gập ghềnh chở người đi chợ
có
những ngõ tre xa vắng buổi trưa hè
giọng
kể Lục Vân Tiên ngọt ngào cất lên từ xóm
nhỏ…
làng
tôi dưới chân một ngôi thành cổ
đêm
đêm thường thấy giọt sao rơi trên ngọn tháp Chăm
tháng
giêng
làng
tưng bừng mở hội
tháng
bảy
làm
lễ Vu Lan
báo
hiếu mẹ cha.
Như
cọng rác con chim tha
về
tổ
như
trái nhãn lồng chín chim ăn
người
làng ở với cái làng
để
đi cấy đi cày làm những mùa lúa chín
để
bầu bí ra hoa ra trái trĩu giàn
để
bữa ăn bẻ cái bánh tráng
giòn
giòn
mời
nhau cầm đũa
để
không gì hơn được sống chung một mái gia đình
ông
bà - cha mẹ - cháu con
trên
hòa dưới thuận
dẫu
biết có khi gặp cảnh:
hạn
hán mất mùa
bão
lũ
nối
theo nhau
phải
sống những ngày cơ cực.
Nay
cái làng quê tôi đổi thay khác trước
đường
làng lối xóm hết cảnh nước đọng bùn lầy
điện
sáng cầu mới xây
người
giàu sống “vô tư”
người
nghèo biết thân biết phận
trai
gái làng vì cuộc kiếm sống
phiêu
bạt trăm nơi
để
lại người già ở quê mòn mõi.
Ai
còn ở quê nằm đêm thổn thức
nhớ
đêm hát bội, bài chòi trẻ già háo hức
ăn
cơm tối xong chờ lúc trăng lên
mà
rôm rả chuyện tình
trai
làng - thôn nữ
đã
thương nhau đứt ruột còn bóng gió ỡm ờ:
Trèo lên
cây bưởi …hái hoa
Người
xa quê sau mấy mươi năm trở về
ngồi
thềm nhà cũ
lòng
thương nhớ đầy vơi:
nhớ
cái trổ rào xưa
hai
nhà hàng xóm vẫn trao nhau bát gạo
giữa
ngày đói kém gian nan
trao
nhau đóm lửa trong con cúi rơm vàng
để
theo người ra đồng hôm giá lạnh
còn
thấy bóng hình ba má vào ra
những
khi đợi các con xa về nhà…