Cảm xúc
Tôi về tìm lại ngõ xưa
Rêu phong nếp cũ, giọt mưa rơi buồn
Tưởng chừng ngày cũ đưa hương
Mà lòng như dạ lý hương thơm nồng.
Thương ai qua mấy nẻo vòng
Gặp hoa mắc cỡ nở hồng lối trưa
Vườn xưa xoài mận đung đưa
Thanh u một cõi giấc trưa đầy cành
Nhớ làm sao những giọt tranh
Mở bàn tay hứng tuổi xanh ngọc ngà
Hứng lời câu hát dân ca:
“Trách lòng bạn ngọc sao mà mau quên”
Tôi về đi lại lối quen
Cơn mưa bất chợt, mái hiên nhà người
Tình như giọt nước còn tươi
Trinh nguyên từ thuở mây trời rơi nghiêng.
Con còn ngọn gió đam mê
Cuối năm con về chạp mả
Trên cao cha mẹ yên nằm
Lòng con hóa thành nhang thắp
Hương đồng theo gió lên thăm.
Cuối năm con về chạp mả
Thưa cha, thưa mẹ, thưa đồng:
Mồ hôi xưa thành hạt lúa
Cho con giờ bớt long đong.
Cuối năm con về chạp mả
Cúc quỳ nở rực gò cao
Những con chim trời đậu xuống
Một vùng xanh ngát ca dao.
Con cầu mẹ cha siêu thoát
Hồn người nhập với hồn quê
Điệu hò - Đồng trăng - Nồm ngọt…
Con còn ngọn gió đam mê.
Kỷ niệm
Kỷ niệm là gì người nhé?
Phải chăng lời của gió sông
Cái hôm chuồn kim đạp nước
Cái đêm trăng phủ xuống đồng.
Kỷ niệm là gì người nhỉ?
Mà sao nhớ nhớ quên quên
Cái gì cũng thành của qúy
Thành tờ giấy đỏ, trang kim...
Kỷ niệm thật tình như gạo
Cho người đem nấu thành cơm
Thật tình như cha với mẹ
Đầy vườn hoa trái tỏa thơm.
Mai kia có người về đứng
Giữa chiều chùng xuống bến mơ
Dập dồn những cơn gió thổi
Đi hoài chưa hết chiều xưa.
Nắng
Tháng Tám nắng nám qủa bòng
Héo khô tàu chuối, nắng cong mái chùa.
Lạy trời tôi lạy nắng trưa
Trái xoan mặt đẹp nắng chừa giùm tôi.
Ký ức
Ký ức chạm vào quê hương
Cánh cò bay la bay lả
Tuổi thơ những ngày óng ả:
Mẹ, cha… và bậc thềm nhà.
Ký ức chạm vào trang vở
Mực tím, ngòi bút lá tre
Thả giữa sân trường tiếng vụ
Ù… u… như tiếng của trưa.
Ký ức chạm vào tình cũ
Giá đừng úa thếp trầu xanh
Dẫu mấy trăng tròn, trăng khuyết
Cứ như chưa lặn nguyệt Rằm.
Ký ức chạm vào ngày tháng
Rêu phong cho đến câu hò
Mỗi ngày một lần hóa thạch
Những liễu xanh soi mặt hồ…
Nếu như không còn ký ức
Quả thị sẽ rớt về đâu
Trầu cau ai trồng mà mọc
“Ngày xưa” Nội gởi chỗ nào?
7 / 2010
Mây
Về thăm trường cũ
Viên sỏi nhận ra mình
Ghế bàn làm mặt lạ
Thời gian cũng lặng thinh…
Về thăm trường cũ
Nhìn mây nhớ tóc thầy
Bạn bè giờ tứ xứ
Cơn mưa nhòa bóng cây.
Về thăm trường cũ
Lòng như là nôi đưa
Gió thổi xanh đến giờ
Câu ơn thầy nghĩa mẹ.
Đi suốt dãy hành lang xưa
Tìm bóng thầy nơi cửa lớp
Thấy mây bay lớp lớp
Trên vòm trời xanh lơ.
Mõ sừng
Chiều – chim bay mỏi
Vật vã ngọn khói đồng
Nỗi niềm muốn gởi hư không
Ngại chòm mây lữ thứ
Em từ viễn xứ
Chữ nghĩa cũng chau mày
Ngày tháng đong đầy
Cơn mê.
Chiều – trăng non
Ký ức mỏi mòn
Thôn nữ ra sông tắm mát
Ngại ngùng cò, vạc, cái nông…
Gió thổi hồng
Vườn xưa của mẹ
Không còn ngày tháng thong dong
Cho mẹ ăn trầu đánh răng đen nhánh.
Chầm chậm chiều
Mục đồng ngồi lưng trâu
Gõ niềm cô liêu
Vào mõ sừng.
Ngắm mai
Tháng Chạp về quê ngắm mai
ngắm má lúm đồng tiền giữa ngàn mai.
Yêu biết mấy
những cuộc đời hàm tiếu.
Tháng Chạp về quê ngắm sông
sông bồn chồn chảy.
Mẹ môi thắm cổ trầu cắn chỉ
ngàn năm còn đẹp mẹ quê.
Tháng Chạp về quê ngắm quê.
Quê nhà – tranh thủy mặc.
Viên gạch cổ thành rơi lối về.
Trăng khuya
rơi vào thinh không tiếng vạc…
Mùa Thu biết thở ra hương
Một ngày tinh anh áo trắng
Một ngày hồ thủy bình yên
Một đêm vạnh tròn Rằm nguyệt
Một lần ta thật có em.
Đó là mùa Thu vẹn nguyên
Đến từ mùa Thu vạn thuở
Chỉ có trong vườn bỡ ngỡ
Vàng Thu rơi khẽ bậc thềm…
Chúng mình sẽ đi vòng tuổi nhỏ
Tìm Thu trong màu áo tựu trường
Tìm mùa Thu biết thở ra hương
Và cửa lớp đón em ngày đi học.
9 /2005
Em chưa bước vội
Bãi này (1) sóng vỗ liên hồi
Đá mà gọi ‘’trứng’’ mặn môi nụ đầu.
Ngại rằng tình biển quá sâu
Em chưa bước vội qua câu ân tình.
4/2005
(1) Bãi Trứng, còn gọi là bãi tắm Hoàng Hậu,
gần lầu Bảo Đại xưa ở Quy Nhơn.
Vướng lời yêu
Thi nhân nằm ngủ nơi này (1)
Nhân gian bỗng hóa đắm say một vùng.
Đồi Thơ sóng bước nhau cùng
Vướng chân, vướng áo, vướng từng lời yêu.
5/2005
(1)Đồi Thi Nhân trên Ghềnh Ráng - Quy Nhơn,
nơi yên nghỉ của thi sĩ Hàn Mặc Tử.
Hương ngát
Tháng Giêng em mặc áo dài
Em đi lễ hội, hoa cài phía tim.
Ngọn gió nào thổi êm đềm
Mang theo hương ngát từ thềm ngực em.
2/2005
Ngõ phong lan
Mười năm người về, trồng phong lan
Ngõ thành ngõ Hoa Lan
Xóm thành xóm Hoa Lan
Khách qua đường dừng một phút:
“Hương lan… Ôi nhẹ nhàng! ”.
Những tình đợi cất thành thơ
Có ai thăm chừng lá đỏ
Gió xuân đã thổi hay chưa?
Đò tình còn trôi chưa đỗ
Sông xuân một dải trong mưa.
Có ai thăm giùm hoa nở
Giọt sương có gội chiều qua?
Thương ai cầm xuân đi hỏi
Vu vơ một cõi Ta Bà.
Hỡi tình có thương không nhỉ
Mà em lỡ mất xuân thì
Có tại bóng chiều thủ thỉ
Ngàn dâu còn mãi xanh rì?
Xuân của đất trời thì mới
Xuân em chưa cũ bao giờ
Hỡi những ngày vừa chín tới
Những tình đợi cất thành thơ.
Thắm trầu
Đầu năm đi hái lộc tình
Lá ba lá bảy vận mình vào cây
Đầu năm hái lộc thang mây
Cành non nụ biếc vận cây vào mình.
Du Xuân đạp cỏ trường đình
Mùa đi bén gót đinh ninh gió ngàn
Ai đem tơ thả cho vàng
Những tình thôn nữ mơ màng với Xuân.
Đò chiều chở những tình quân
Bến thương ai đợi sông Ngân ai về
Khăn thêu quạt gấm che mưa
Ướt đầu chớ ướt câu thề sao đang.
Ông em ngồi chiếu việc làng
Vít cong xe điếu thơm hương cúng đền
Hội làng nửa buổi kéo lên
Dù dơi nón ngựa tình têm thắm trầu.
THÁNG GIÊNG
Tháng giêng nghiêng chiều xuống mắt nai
Nghiêng những tình xa nhuộm tím ngày
Nghiêng em tròn mộng trăng mười sáu
Nghiêng một lần thôi giọt rượu cay.
Tháng giêng ai rót màu nắng mới
Rót xuống sân đình áo mở ba
Rót câu trung hiếu vào nam khách
Rót đến trăm năm vị đậm đà.
Tháng giêng viền cỏ mượt chân đê
Sông chảy đò xa lạnh bến quê
Làm sao người chẳng viền nỗi nhớ
Treo giữa xuân xanh mấy trăng thề?
Tháng giêng hái lộc chùa Nhân Qủa
Lộc chùa ta hái những sắc – không
Em có hái mười năm tình cũ
Làm yên cương cho một sắc ngựa hồng!
Thu phân
Thành phố vội vàng một dáng Thu
em chọn nẻo về: phố hàng cây long não
để đủ độ chiều cho em khép đôi tà áo
e ấp một tình Thu mòn mỏi đợi mong…
Một dòng Thu chảy xa tháng ngày bịn rịn
kỷ niệm mọc đôi bờ lau sậy xôn xao
sương khói chừng như một dải lụa đào
và có những lòng muốn làm bến bãi.
Một trận Thu phong trút vàng Thu… vàng Thu…
ngập lối đi những đôi nhân tình trong vườn tình tự
đó một nhịp Thu đi trong tình sử
để lại mùa sau vệt nắng soi thềm.
Em đã nghe thấy chưa lời dịu êm ấp ủ
về cuộc tình từ những ban mai
mặt trời trên ngọn tre và chim non tập hót
rồi ngày Thu phân đi qua để lại dấu hài.
Tiết Thu phân, Canh Dần
Tiếng trưa
Những con mắt nắng
Tinh nghịch với cánh đồng vàng
Với rạ rơm ngập đường làng
Khô giòn một nỗi nhớ.
Dòng mương mát trong
Chảy vào đồng sâu đồng cạn
Vào đêm trăng
Cánh diều tuổi nhỏ.
Đêm hội làng tở mở
Những áo mớ bảy mớ ba
Cầm câu ca cũ đi hỏi bạn vàng:
“Người ơi người ở…”
Những cái ngõ ngủ vùi giấc trưa
Những vườn cây thơm tự ngày xưa
Con chim cườm thả
Tiếng trưa.
Như chiếc lá rụng về cội
Em về
Có lọc hồn mình qua tháng ba?
Xin một chung rượu tràn
Có một người đợi Xuân
Để biết mình nhan sắc
Mùa Xuân xanh như tóc
Bay thành mây bồng bềnh.
Có một mùa Xuân nhỏ
Ghé vào mắt người tình
Em ơi đừng sợ vỡ
Một tình yêu thuỷ tinh.
Mùa Xuân không nói khẽ
Những lời xanh như mơ
Chỉ có niềm lặng lẽ
Từ trái tim vô bờ.
Đã mấy Xuân thênh thang
Cho mặc vừa áo mộng?
Xin một chung rượu tràn
Uống cuộc tình viên mãn.
H. K. B.
|
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét